Denver,
Colorado:
ĐƯỢC KHỎI BỆNH NHỜ CẦU NGUYỆN XIN ƠN
VỚI ĐHY NGUYỄN VĂN THUẬN
Ngày 12 tháng 11 năm
2010, đài EWTN và báo điện tử Công Giáo CNA đã đăng chi tiết về phép lạ của ĐHY
Nguyễn Văn Thuận tại Denver, Colorado như sau:
Các bác sĩ đã tuyên bố
anh Joseph Nguyễn đã chết sau khi tim của anh ngừng đập và chấn đồ não hoàn
toàn ngưng chạy. Nhưng trong khi họ đang viết giấy chứng tử thì gia đình của
anh đã cất lời kinh kêu cầu lên ĐHY Nguyễn Văn Thuận. Được biết cố ĐHY Nguyễn
Văn Thuận là một tôi tớ Chúa đang được cứu xét trong lịch trình phong thánh tại
Roma.
Ngày hôm nay thì anh
Joseph Nguyễn đã trở lại chủng viện để tiếp tục chương trình học làm linh mục.
Khi nhìn tờ giấy chứng tử của chính mình bây giờ đã đóng dấu “VOID” (Vô Hiệu),
sau 32 ngày hôn mê, anh chỉ có thể kể lại hai biến cố trong khỏang thời gian
dài mà anh mô tả như là một “Giấc ngủ tuyệt vời.”
Thoi thóp trên giừơng bệnh
giữa cái sống và cái chết kéo dài nhiều tuần lễ trong năm 2009, anh Joseph chỉ
nhớ lại đã được gặp Đức Hồng Y François Xavier Nguyễn Văn Thuận hai lần.
Vị Hồng Y đáng tôn kính
người Việt Nam này đã qua đời năm 2002. Năm 2007 Ngài được Đức Giáo Hoàng
Benedict XVI nhắc nhở tới trong thông điệp “Spe Salvi” (Niềm Hy Vọng Cứu Rỗi),
trong đó gương chứng nhân của 13 năm tù đày của ngài đã được đề cao. Tháng 10 vừa
qua, Vatican đã bắt đầu thủ tục điều tra phong Thánh cho Ngài.
Mặc dù anh Joseph Nguyễn
chưa bao giờ gặp mặt ĐHY, nhưng gia đình anh đã biết ngài từ khi ngài còn là một
linh mục thuờng. Cha của anh là người khá thân thiết với ĐHY, coi ngài như là một
“người nhà”.
Khi ĐHY trở thành Tổng
Giám Mục Saigon thì mối liên hệ với gia đình anh càng trở nên thắm thiết hơn và
sau khi ngài trở thành một tù nhân của chế độ Cộng Sản thì ông nội của anh cũng
đã từng bị giam chung với đức Tổng một thời gian.
Năm 1975, gia đình anh
Joseph Nguyễn di cư tới Hoa Kỳ, và anh Joseph đã được sinh ra ở đây.
Anh Joseph được kể nhiều
về cuộc sống anh hùng của cố ĐHY Nguyễn Văn Thuận và trân quí thông điệp hòa
bình và hy vọng của Ngài. Nhưng anh không bao giờ tưởng tượng là anh sẽ phải mô
tả chi tiết về cuộc sống riêng của mình, và cái kinh nghiệm của sự chết gần kề,
cho các nhà điều tra của ủy ban phong thánh.
Sự thể khởi đầu vào
tháng Tám năm 2009, lúc đó Joseph đang học năm thứ 3 tại chủng viện. Anh được
giao việc thăm viếng và đưa Mình Thánh cho các bệnh nhân tại các bệnh viện. Vào
đầu mùa Thu thì anh bắt đầu có vài triệu chứng bị cúm. Nhưng cơn bệnh trở nên
trầm trọng,và anh xin nghỉ để về nhà dưỡng bệnh.
Trong cuộc phỏng vấn với
CNA, anh kể lại: “Tôi nhớ đó là ngày 01 tháng mười, tôi không hiễu tại sao mà
mình không thở được.” Cha anh chở anh đến bệnh viện, anh còn tỉnh táo để làm thủ
tục nhập viện, nhưng sau đó thì không còn nhớ gì nữa.
Anh chỉ được nghe kể lại
về những gì đã xảy ra trong ngày anh chết, biết rằng cha mẹ của anh vẫn không mất
hy vọng và cầu nguyện nhiệt thành với ĐHY Nguyễn Văn Thuận. Anh cũng nghe kể rằng
trong ngày lễ Đức Mẹ Mân Côi, trong lúc hôn mê, anh bắt đầu dứt bỏ các ống truyền
nước khỏi mình một cách hung bạo cho tới khi cha của anh đặt một chuổi mân Côi
vào tay thì anh mới nguôi.
Một lần thứ hai cơ thể
của anh cũng đã ngừng sống, nhưng lần này thì người ta đợi chứ không tuyên bố
khai tử anh. Tuy nhiên mọi người cũng nghĩ rằng cơ hội phục hồi thì dường như
là vô vọng.
Khi Joseph tỉnh lại 32
ngày sau, anh không còn nhớ chi tiết gì về những cơn đau đớn cả. Một bác sĩ giải
thích là anh đã bị “cúm heo” H1N1 kèm với bệnh viêm phổi nặng.
Khi bắt đầu nói chuyện
được, Joseph cho biết anh đã gặp ĐHY Thuận 2 lần.
"Trong thời gian
hôn mê của tôi, tôi chỉ nhớ có hai điều, " anh nói."Hai điều duy nhất
tôi nhớ là hai lần thấy Đức Hồng Y Thuận hiện ra... ĐHY đã hiện ra với tôi hai
lần."
Joseph nói rằng anh
không chỉ nhìn thấy Ngài mà thôi, nhưng với những tình tiết sống động mà anh mô
tả về "lúc linh hồn rời khỏi xác", anh đã thực sự gặp gỡ và nói chuyện
với Đức Hồng Y. Mặc dù anh không thể tiết lộ chi tiết của câu chuyện, anh nghĩ
hai lần ấy đã xảy ra trong lúc mà các bác sĩ quan sát thấy các hoạt động của
não và cơ thể của anh ngưng họat động.
“Sau lần gặp gỡ thứ hai
với ĐHY", anh nói, “Thì tôi tỉnh dậy.” Anh hoàn toàn “không có ý tưởng về
những gì đã xảy ra,” hay tại sao anh đã “có những ống dây cuốn chằng chịt khắp
người”, đặc biệt là các ống ở cổ làm anh không nói được.
Các bác sĩ đã nghĩ rằng
anh cần phải mất nhiều tháng hoặc có thể là nhiều năm trước khi anh có thể nói,
đi, hoặc học lại. Nhưng chỉ trong vài ngày là anh đã nói chuyện và thở bình thường,
và các y tá phải lo đi tìm anh khắp nơi quanh cơ sở phục hồi.
Anh cũng bất ngờ được
người em gái của ĐHY Nguyễn Văn Thuận đang sống ở bên Canada gọi điện thoại
sang, bà đã gửi tặng cho anh ta một chuỗi tràng hạt của ĐHY.
Joseph đã trở lại chủng
viện vào đầu học kỳ sau đó, một sự kiện khác xa với việc các bác sĩ chuẩn đóan
là anh phải mất hai năm để phục hồi sức khỏe.
Sau đó thì tiếng đồn về
phép lạ lan truyền ra, anh Joseph đã cung cấp thông tin cho các nhân viên làm
việc cho vụ án phong chân phước của ĐHY tại Roma. Nhưng ngoài việc đóng góp đó,
anh chủng sinh trẻ tuổi này bây giờ chỉ nhắm vào một mục tiêu duy nhất trước mặt
là chức linh mục. Khi anh trở lại chủng viện, Joseph một lần nữa đã được giao
nhiệm vụ phục vụ tại bệnh viện.
Trong khi anh giữ kín
đáo về khía cạnh phép lạ của mình, Joseph đã rất nhiệt tình nói chuyện về các
công việc hiện tại ở bệnh viện. Anh cho biết tình trạng hôn mê và kinh nghiệm
phục hồi của anh đã giúp anh đem hy vọng và niềm an ủi đến cho bệnh nhân.
Những bệnh nhân này dù
không biết về cuộc hội ngộ bí ẩn của anh với một vị thánh, hoặc biết về cuộc sống
lại ngoạn mục từ cõi chết của anh. Nhưng điều quan trọng hơn là khi họ nhìn thấy
vết sẹo trên cổ họng của anh, họ biết rằng anh hiểu được họ. “Thực là mãn nguyện
khi có thể bước vào một căn phòng và nói... Quí ông bà không phải chịu đựng những
đau khổ như thế này một mình đâu, bởi vì chính tôi cũng đã trải qua đó... nằm
ngay tại giường bệnh như thế này”
Joseph coi những kinh
nghiệm của anh đã đem đến một “đức hy vọng” trong lòng của anh và cung cấp cho
anh một thông điệp mà anh hy vọng sẽ có thể chia sẻ với những người trong hoàn
cảnh tuyệt vọng. “Đó là có một ĐHY Thuận trong cuộc sống”.
Trần Mạnh
Trác
Nguồn: VietCatholic
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét