THÁNH GIUSE, CHA CỦA NHỮNG AI CÓ LÒNG TRÔNG CẬY
Nếu như Abraham được
Kinh Thánh gọi là tổ phụ của những người tin, thì thánh Giuse thật xứng đáng trở
thành cha của những ai có lòng trông cậy.
Thánh Giuse, vị cha
nuôi của Đức Giêsu, là một nhân vật đặc biệt trong sứ mạng Thiên Sai của Đấng Cứu
Thế. Kinh Thánh không nhắc nhiều đến Ngài. Nếu như Tin Mừng còn ghi lại một vài
câu nói của Mẹ Maria, thì tuyệt nhiên hoàn toàn thinh lặng về những lời phát biểu
của thánh Giuse. Nhưng chúng ta biết được một chi tiết rất quan trọng trong Mt
1,19: thánh nhân là người công chính. Tức là một người hết mực cậy trông nơi
Chúa và tuân giữ, thi hành mọi điều thánh ý Thiên Chúa bày tỏ.
Ngay giữa lúc được
thiên thần hiện đến trong giấc mộng để báo tin về việc Mẹ Maria cưu mang Ngôi
Hai Thiên Chúa, thánh Giuse xem chừng cũng không nói một lời nào. Tuy nhiên, tất
cả những gì Thiên Chúa muốn nơi Ngài, Ngài đều thực hiện một cách mau chóng và
hoàn trọn. So sánh một chút với ơn gọi và sứ mạng của một số nhân vật trong
Kinh Thánh, chúng ta có thể nhận xét rằng: niềm trông cậy của thánh Giuse là một
niềm cậy trông không tính toán.
Với tổ phụ Abraham, mặc
dù được gọi là tổ phụ của những ai tin, bởi niềm tin tuyệt đối vào Thiên Chúa,
nhưng Thiên Chúa vẫn luôn phải nhắc đi nhắc lại lời hứa sẽ trở thành tổ phụ một
dân đông đảo như sao trên bầu trời, như cát ngoài bãi biển (Dn 3,36) và không
ngừng bày tỏ lời chúc phúc ấy ra trong cuộc sống thường nhật nơi gia đình tổ phụ.
Với Môsê, người tôi
trung đã được Chúa sử dụng để dẫn đưa dân của Người từ Ai Cập trở về, Thiên
Chúa cũng phải “vất vả” để thuyết phục ông. Ngay từ cuộc thần hiện trên núi
Khorep trong bụi gai bốc cháy[1] cho đến khi đưa dân về gần đất hứa, biết bao
phen ông đã trách móc Thiên Chúa hay tự trách mình, biết bao lần Thiên Chúa đã
phải “tạm ứng trước” lời hứa của mình bằng các phép lạ đi kèm và bằng cả vật bảo
đảm là cây gậy thần. Sau cùng thì Môsê mới chấp nhận ngoan ngoãn tuân theo ý
Chúa.
Với các ngôn sứ, ý muốn
của Thiên Chúa không phải lúc nào cũng được thi hành mau chóng và hoàn trọn. Có
vị đã “trả treo” với Chúa và có vị còn cả gan “chống lại” ý Người. Ngôn sứ
Giêrêmia chẳng hạn, ý muốn của Thiên Chúa ngay từ ban đầu đã không được hăng
hái đón nhận. Từ việc từ chối khéo: “Ôi, lạy Đức Chúa, con đây còn quá trẻ, con
chẳng biết ăn nói”[2] cho đến buông xuôi, chán nản: “Tôi sẽ không nghĩ đến Người,
cũng chẳng nhân danh Người mà nói nữa”[3]. Trường hợp ngôn sứ Giôna, ông luôn
tìm cách “tránh nhan Đức Chúa”[4] và làm ngược lại ý muốn của Người. Người sai
ông đi Ninivê thì ông lại đáp thuyền đi Tácsít, Người không giáng phạt dân như
lời ông tuyên sấm thì ông bực tức bỏ ra ngoài thành. Để rồi, cuối cùng, bằng
tình thương hải hà của mình, Chúa đã chinh phục được ông.
Còn đối với thánh
Giuse, chúng ta không được chứng kiến nhiều ý định của Thiên Chúa nơi cuộc đời
Ngài, nhưng nơi các biến cố chỉ được tỏ bày qua giấc mộng, chúng ta thấy chân
dung một người tin không tính toán, so đo.
Đang ngủ thánh Giuse được
lệnh nhấp nhận Đức Maria, Ngài thức dậy và Tin Mừng bảo rằng Ngài đã đón Maria
về nhà của mình[5]. Rồi khi Chúa Giêsu mới được sinh ra, cũng lại ban đêm thánh
nhân nhận được lệnh phải đem Đức Chúa và Mẹ Maria trốn sang Ai Cập, thế là đang
đêm Ngài cất bước lên đường[6]. Rồi đang yên ổn ở bên Ai Cập, thánh Giuse lại
được báo mộng ở trong giấc mơ. Ngài cũng lại thức dậy và lại lên đường[7]. Cứ
như thế, cuộc đời của thánh Giuse chỉ biết thai hành thánh ý Chúa bằng tất cả
niềm tin.
Nhìn lại đời sống đạo của
các tín hữu ngày hôm nay, chúng ta sẽ dễ dàng nhận ra một điều: những gì chúng
ta nói với Chúa chỉ là những đòi hỏi, yêu sách theo ý chúng ta hơn là phục vụ
theo ý muốn của Chúa. Chúng ta đang tính toán quá nhiều đối với Chúa trong niềm
tin của mình. Chúng ta hãy học nơi thánh cả Giuse, lắng nghe tiếng Chúa, tìm ra
thánh ý Chúa và chỉ biết im lặng thi hành như một người đầy tớ trung thành, thì
mới mong sẽ có ngày được hợp đoàn với các thánh trên quê trời.
Thạch Vịnh,
OP
(CSTMHĐGDĐM
tháng 3.2012)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét