SỨC MẠNH CỦA TÌNH MẪU TỬ
WGPSG -- "Đây là
điều răn của Thầy: Anh em hãy yêu thương nhau, như Thầy đã yêu thương anh
em." (Ga 15,12)
Lm. Mark Link trong bài
viết về đề tài: "Tình yêu làm nên những phép lạ nơi những kẻ tin vào tình
yêu và thực hiện tình yêu" đã kể lại rằng: "Cách đây mấy năm trong tập
san Readers Digest có đăng câu chuyện cảm động về một em bé trong bệnh viện
Milwaukee. Em này bị mù, đần độn, lại còn bị liệt não nữa. Em chỉ khá hơn loài
thảo mộc một chút là biết đáp ứng lại âm thanh và sự ve vuốt mà thôi. Cha mẹ em
đã bỏ rơi em. Nhưng bệnh viện cũng chả biết xử lý thế nào với trường hợp của
em. Thế rồi có một người nhớ đến em, bà May Lemke, bà y tá 52 tuổi sống gần đấy.
Bà này đã từng nuôi nấng năm đứa con của chính mình, nên bà sẽ biết cách chăm
sóc cho một đứa trẻ như thế. Họ yêu cầu bà chăm sóc đứa bé và bảo: "Thằng
bé có lẽ sẽ chết yểu!". Bà May trả lời: "Nếu tôi chăm sóc đứa bé, nó
sẽ không chết yểu đâu, và tôi rất sung sướng được chăm sóc cho nó".
Thế là bà May đặt tên
cho cậu bé là Leslie. Chăm sóc cho cậu bé quả thật không dễ dàng chút nào. Ngày
nào bà cũng phải xoa bóp toàn thân đứa bé, bà đã cầu nguyện cho nó, đã khóc vì
nó, bà đã đặt đôi tay nó lên những giọt lệ của bà. Một hôm, có người nói với
bà: "Tại sao bà không gởi đứa bé ấy vào viện? Nó chỉ làm phí cuộc đời của
bà thôi?"
Leslie càng lớn thì
càng có nhiều vấn đề phải đặt ra cho bà May. Bà phải giữ nó chặt vào một chiếc
ghế để nó khỏi bị té xuống. Thời gian trôi qua, năm, mười, mười lăm năm. Mãi đến
khi Leslie 16 tuổi, bà May mới có thể tập cho nó đứng một mình được. Suốt thời
gian đó, bà May vẫn tiếp tục yêu thương và cầu nguyện cho cậu bé. Ngoài ra bà
còn kể cho cậu bé nghe những mẩu chuyện về Chúa Giêsu dù xem ra cậu chẳng nghe
được tiếng bà.
Thế rồi một ngày nọ, bà
May chợt nhận thấy Leslie dùng ngón tay của mình búng vào một sợi dây căng thẳng
trên một gói đồ. Bà tự hỏi: điều ấy có ý nghĩa gì? biết đâu Leslie lại nhạy cảm
với âm nhạc chăng? Và bà May bắt đầu cho Leslie nghe âm nhạc. Bà chơi đủ loại
hình âm nhạc mà bà tưởng tượng ra được với hy vọng có một loại nào đó có thể
lôi cuốn cậu bé. Cuối cùng, bà May và chồng mua được một chiếc dương cầm cũ kỹ.
Họ đặt nó vào giường ngủ của Leslie. Bà May cầm những ngón tay của Leslie đặt
vào tay bà và tập cho cậu bé biết cách nhấn phím xuống, nhưng xem ra cậu ta chả
hiểu.
Thế rồi vào một đêm
đông năm 1971, bà May bừng thức giấc vì nghe có tiếng đàn của ai đó đang chơi bản
hoà tấu dương cầm số 1 của Tchaikovsky. Bà lay lay chồng đánh thức ông dậy, và
hỏi xem ông có quên tắt radio không. Ông ta nói rằng không, nhưng họ quyết định
tốt hơn là nên xem xét lại. Và họ khám phá ra một điều vượt khỏi mọi giấc mơ kỳ
quái nhất của họ. Cậu Leslie đang ngồi tại chiếc dương cầm. Cậu đang mỉm cười
và chơi đàn một cách ngẫu hứng, hai vợ chồng bà May không thể nào tin được đây
là sự thật!
Trước đây Leslie chưa
bao giờ bước ra khỏi giường một mình. Trước đây cậu bé chưa bao giờ tự mình ngồi
vào chiếc dương cầm được, cậu cũng chưa bao giờ tự dùng tay ấn được vào phím
đàn. Thế mà bây giờ đây cậu lại đang chơi đàn tuyệt vời như thế! Bà May vội quì
gối xuống và thốt lên: "Lạy Chúa! Con xin cảm tạ Ngài, Ngài đã không bỏ
quên Leslie".
Sau này, Leslie chơi nhạc
hoà tấu cho những ca đoàn nhà thờ, cho các cơ quan dân sự, cho các nạn nhân liệt
não và cha mẹ họ, cậu còn xuất hiện cả trên đài truyền hình quốc gia nữa."
Nhờ tấm lòng hiền mẫu của
bà May, một y tá có năm đứa con, mà một cậu bé 'bị mù, đần độn, lại còn bị liệt
não' đã có thể trưởng thành và sống nhờ vào tài đánh đàn của mình. Bà còn tuyệt
vời hơn khi biết kết hợp việc chăm sóc với lời cầu nguyện, dạy cho Leslie biết
về Chúa, nhất là biết cảm tạ Chúa khi thấy cậu chơi nhạc lần đầu tiên. Bà đã thực
hành điều răn yêu thương Chúa truyền dạy một cách trọn hảo.
Đọc câu chuyện phép lạ
tình yêu này, chúng tôi không khỏi đau buồn khi nhớ đến gần đây báo có đưa tin
cha mẹ bỏ rơi con vì bé bị câm, hoặc vì một khiếm khuyết nào đó trên thân thể.
Càng đau xót hơn khi các thanh thiếu niên nhầm lẫn tình yêu với tình dục, đưa đến
việc có thai ngoài ý muốn và giết con từ trong trứng nước để giải quyết hậu quả.
Lạy
Chúa Giêsu mến yêu, chúng con mong ước trên thế giới có được thật nhiều hiền mẫu
như bà May. Nhờ lời cầu bầu của Mẹ Maria, xin cho tất cả các người mẹ biết trân
quý mầm sống Chúa ban và biết yêu thương con cái, đừng vì nhu nhược, vì yếu đuối,
vì thiếu hiểu biết, vì ích kỷ... mà chối bỏ hay hủy diệt sự sống của những sinh
linh bé bỏng Chúa đã gởi trao. Amen.
Tocngan k1
Nguồn: tgpsaigon.net
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét