CHIẾU CÓI CHĂN BÔNG
Một nhà nghèo không có
chăn bông chỉ đắp chiếu cói khi ngủ. Con cái rất thật thà nên đem chuyện này
nói cho người khác biết, ông bố tức giận nên đánh con và chửi nó:
- “Sau này nếu có người
hỏi thì mày nói là có chăn bông, nghe chưa ?”
Một hôm, có khách đến
thăm, gặp lúc ông bố có việc phải đi, trên râu mép có vướng cọng rơm, con trai
chạy theo phía sau la lớn:
- “Bố, bố, trên mặt của
bố có chăn bông”.
Suy tư:
Con nít thì luôn thật
thà, vì tâm hồn của chúng nó như tờ giấy trắng chưa vương chút bụi trần, tức là
chưa xảo trá điêu ngoa, chưa phân biệt rõ ràng tốt xấu, mà chỉ nghe người lớn
nói gì thì nhớ nấy mà thôi.
Gia đình là trường học
đầu tiên của trẻ con, cha mẹ dạy gì thì nhớ lấy: dạy điều tốt thì nhớ điều tốt,
dạy điều xấu thì nhớ điều xấu, tóm lại là hành vi ngôn ngữ của cha mẹ và các
anh chị trong gia đình thế nào, thì sẽ in rất sâu đậm vào trong tâm hồn của con
cái thế ấy.
Có những gia đình vì sĩ
diện mà cha mẹ dạy con nói dối; có những gia đình vì nghèo khó mà cha mẹ dạy
con đi ăn trộm; có gia đình không vì sĩ diện cũng không vì nghèo khó, nhưng vì
nuông chiều con cái mà để chúng nó rất tự do trong cuộc sống, cho nên đi đến phạm
pháp và trở thành nỗi đau nhức cho xã hội…
Câu nói: giấy rách phải giữ lấy lề, thật là chí lý. Lề
là đạo đức, lề là nề nếp của gia đình và dân tộc, lề cũng là lề luật của Thiên
Chúa nơi người Ki-tô hữu.
Lm. Giuse
Maria Nhân Tài, csjb.
Nguồn:
menchuayeunguoi.com
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét